[Dịch] Ngân Hồ
Có tên lừa đảo, biết nhà ngươi khá giàu có. Mười năm trước, y chôn ít đồ bất hảo ở phía đông nhà của ngươi, sau đó chỉ việc ngồi không chờ đợi.
Có thể là ba đến năm năm, hoặc giả dụ mười năm, đến khi ngươi gặp trắc trở tên lừa gạt đó liền xuất hiện, ra vẻ cao nhân đoán được thời thế, đi vào nhà ngươi đào lên mấy món đồ trước kia. Đến lúc đó trong lòng ngươi sẽ nghĩ như thế nào?
Y chờ lâu đến như vậy chỉ vì thời khắc này. Một mối làm ăn như thế đủ giúp y ăn được mười năm nữa.
Phiên tăng không thể chờ nổi tới mười năm. Y thuộc loại lừa đảo chém người một nhát rồi lặn không sủi tăm. Mười năm sau, còn ai nhớ được hình dạng của y, mấy ai quan tâm chuyện người chết sống lại cơ chứ?
Thiết Tâm Nguyên cho rằng kẻ này sẽ nhanh chóng xuất hiện, vào thời gian đặc thù hoặc một hoàn cảnh đặc thù. Giờ chỉ cần ngồi yên, chờ đợi y ngoi lên mà thôi.
Đồng Tử bị thức ngon hấp dẫn, trộm được mấy chữ gỗ bị mòn vẹt cho Thiết Tâm Nguyên. Tuy chỉ được như thế nhưng Thiết Tâm Nguyên hết sức hài lòng, đưa hết túi hồ đào cho hắn.
Từ lúc đó về sau, cứ cách năm ba ngày Thiết Tâm Nguyên lại nhận được một đợt chữ khắc như vậy. Dần dần hắn tích góp được hẳn một túi nhỏ.
Đây đều là chữ thường dùng, nên dẫn đến nó mòn tới như vậy. Thiết Tâm Nguyên dựa theo bộ chữ Thiên Bàng sắp xếp lại hoàn chỉnh, chữ nào còn thừa thì trả lại cho Đồng Tử. Hắn lo bố mẹ Đồng Tử phát hiện chữ bị mất, làm mất đi nguồn cung cấp của mình.
Xưởng in ấn nhà Đồng Tử chủ yếu là in kinh Phật. Rất nhiều thiện nam tín nữ tu hành tại gia nên cần lượng lớn kinh Phật, nhờ thế những xưởng in ấn nhỏ nhỏ đều sống khỏe.
Xưởng in lớn đều sử dụng những bản khắc rất đẹp, dẫn đến in ra sách không chỉ đẹp mắt mà kiểu chữ cũng ưu mỹ hơn, dù người không biết đọc cầm quyển sách lên cũng đều thấy hưng phấn.
Những bản sách quý thời Tống bán giá cao đời sau đều xuất phát từ những bản in như vậy.
Những bộ sách dùng bộ chữ rời in ra bản đơn, mặc dù tiêu thụ rất lớn nhưng giá lại thấp hơn những bản in khắc rất nhiều.
Tất Thăng sáng tạo ra kiểu in chữ rời, khiến cả nhà in ấn bị lôi vào vòng xoáy sâu vạn trượng, đã vậy còn dẫn đến tai họa ngập đầu cho bản thân.
Những thế gia cất giữ vô số bản khắc trong nhà truy cùng diệt tận, không những phá hủy thành quả sáng tạ mà còn dìm y xuống vực sâu. Đến nay Tất Thăng vẫn bị giam ở lao doanh Thương Châu, chịu lao dịch.
- Hắn chính là đầu đất!
Đồng Tử bắt chước bộ dạng phụ thân, khinh thường hất hàm xả nguyên tràng vào mặt Thiết Tâm Nguyên, làm tim hắn nhói đau. Ngay lúc đó Thiết Tâm Nguyên đưa ra quyết định, sau này mình phát minh hay cải tạo gì đó, nhất định phải giấu thật kĩ, chỉ cho mỗi nhà mình dùng. Còn chuyện tạo phúc cho mọi người, kiếp trước đã không làm gì thì kiếp này càng không thể.
Người ta sử dụng phương pháp chữ in rời theo từng dãy. Còn ở đây Thiết Tâm Nguyên sử dụng phương pháp in từng chữ, gần như một bước lùi cực lớn.
Nghe được tiếng khóc thê lương của Đồng Tử phía đối diện, Thiết Tâm Nguyên thở dài rời khỏi phòng, tay cầm một cái bánh táo ngọt lớn.
Mẫu thân cố ý để lại cái bánh này cho mình, phòng khi đói bụng. Hiện giờ, mẫu thân không dẫn hắn đến cửa hàng nữa, vì nàng phát hiện ra con của mình rất ngoan ngoãn, không cho ra khỏi nhà thì tuyệt đối sẽ không.
Thiết Tâm Nguyên thân là ấu thú nên phải có giác ngộ của ấu thú.
Hiện tại không ra không được. Mức độ kiên cường của Đồng Tử tỉ lệ thuận với số lượng và loại món ngon. Nếu không nhanh chóng mang bánh ngọt ra dụ dỗ thì tên kia tuyệt không do dự bán đứng mình.
Quả nhiên, đồng tử thấy cái bánh ngọt thì liền im bặt, bất kể Đồng lão bản cầm giầy đánh thế nào đi nữa cũng không hé miệng một lời.
Sự việc bất thường khiến Đồng lão bản hết sức nghi ngờ. Trong nhà y có rất nhiều chữ in rời loại này. Nhà in mà, nên đương nhiên phải chuẩn bị vài bộ dự trữ. Những thứ đó lại không mất, lần này thiếu khuyết đều là những chữ chuẩn bị đào thải, tác dụng không lớn. Hay mình đã nghi nhầm con trai?
Nhưng tôn nghiêm của phụ thân vẫn phải thể hiện. Sau khi quất thêm mấy nữa vào mông thằng con thì bèn để nó xuống ngay cửa, xoay người đi vào nhà
Chung quanh không còn ai, Thiết Tâm Nguyên ra khỏi nhà đi tới bên gốc cây đại thụ. Đồng Tử đi tới, vẫn còn khóc thút tha thút thít, lời lẽ hùng hồn đòi đồ ăn đồ của Thiết Tâm Nguyên.
- Lần sau không nên lấy chữ rời nữa, kiếm ít mực điều chế tốt ấy.
Thiết Tâm Nguyên đưa bánh táo ngọt cho Đồng Tử, thấp giọng.
Đồng Tử vừa ăn ngấu nghiến vừa gật gật đầu. Chuyện tiểu hài tử Thiết Tâm Nguyên nói chuyện với mình hết sức lưu loát hẳn cũng không nó bất ngờ.
Có một gã hán tử quần áo rách rưới tiến lại gần. Thiết Tâm Nguyên thở dài đi vào nhà, từ sau khung cửa lạnh lùng quan sát từng hành động gã đó.
Gã hán tử đứng một góc không ngừng tra xét tiểu viện tử Thiết gia.
Hồ ly nằm chềnh ềnh ngay cửa như đống tuyết. Nếu không phải biết tên này trăm phần trăm là hồ ly thì Thiết Tâm Nguyên dám khẳng định, có một ngày nó sẽ thành tinh. Hồ ly giống như biết có người đang quan sát nó, cố ý đứng dậy đi vài bước, lúc gần ra khỏi phạm vi mười bước liền lững thững quay ngược lại.
Nếu gã khất cái không sớm cảnh tỉnh, dừng bước không duổi theo hồ ly thì đám thị vệ đã không hảo ý kích phát tên nỏ rồi.
Giết một tên tặc nhân xông vào Hoàng thành thì bọn họ có thưởng đó nha.
Bọn thị vệ quát nạt tên ăn mày nhanh nhanh cút đi nơi khác, nhưng gã vẫn còn liếc liếc Thiết Tâm Nguyên cùng với tiểu hồ ly trong căn nhà nhỏ Thiết gia với vẻ đầy sợ hãi, rồi liền bỏ chạy mất dạng.
Hồ ly thấy âm mưu đã thất bại thì cũng đành ngáp một cái rồi gục dưới chân Thiết Tâm Nguyên, rất tự nhiên hưởng thụ vô số lời nịnh bợ như mưa rào của đám thị vệ..
Từ khi cửa hàng của mẫu thân có người giúp việc, nàng thường xuyên về nhà hơn, từ xa thấy con mình đang chơi đùa cùng hồ ly thì tâm trạng vô cùng khoái trá. Cũng không biết có phải vì kiếm được nhiều tiền hay không mà mái tóc của nàng đã có thêm một cây ngân trâm sáng loáng, cắm vào búi tóc vô cùng nổi bật.
Như thường lệ nàng ôm nhi tử một cái, đá con hồ ly một cước rồi vội vàng đi vào nhà, đến chỗ giấu tiền kiểm tra từng xâu, từng xâu một.
Đếm xong thì trời cũng đã xẩm tối. Coi bộ vẫn còn thiếu tiền, nàng liền nhăn nhó:
- Chưa đủ tiền mua cửa hàng mặt tiền ở Mã Hành Nhai rồi!
Thiết Tâm Nguyên lấy ra một bộ trang sức bạc vô cùng tinh mĩ từ trong rương nhỏ mà mẫu thân cho mình. Đó là một cái khóa bạc cùng với một cái kiềng tay tạo thành một bộ, là quà tặng mẫu thân không tiếc tốn kém đặt người ta làm để tặng hắn khi vừa tròn một tuổi.
Vương Nhu Hoa nhìn sang con mình rồi lại đặt khóa bạc với kiềng tay bỏ vào chiếc hộp rồi đặt lại vào ngách, xoa đầu Thiết Tâm Nguyên rồi nói:
- Không động vào mấy thứ này, đi ra ngoài chơi đi, mẫu thân đang rối lắm!
Thiết Tâm Nguyên lại lấy ra một nén bạc trong ổ của hồ ly đặt trước mặt mẫu thân.
Vương Nhu Hoa quan sát thì thấy quan ấn dưới nén bạc, bèn thở dài ném lại cho Thiết Tâm Nguyên nói:
- Cầm chơi đi con, phía dưới có con dấu của quan phủ. Không biết là ai hại người, tiền này không tiêu được, mà khi bị bắt còn mất luôn cả mạng.
Thiết Tâm Nguyên lại nhét nén bạc vào ổ tiểu hồ ly.
Một nhà ba người nhưng địa vị của hồ ly là lớn nhất, bởi vì trên cổ nó có treo khối Thọ Sơn Thạch được điêu khắc thành chiếc ấn. Vương Nhu Hoa cố ý đi lên huyện nha làm hộ tịch cho con hồ ly vì trên đó có đề bốn chữ "Con dân của trẫm". Lạc khoản lại là của vị trong cung.
Do lôi kéo được quan hệ với Hoàng đế nên huyện nha mới mắt nhắm mắt mở giúp Vương Nhu Hoa làm một cuốn hộ tịch, chủ nhà là Thiết Tâm Nguyên, mà Thiết gia còn có thêm một người, chính là con tiểu hồ ly. Khi đặt tên cho nó, Vương Nhu Hoa phải suy nghĩ thật lâu mới đặt được cho nó một cái tên – Hồ Lý.
Thiết Tâm Nguyên thì đặt cho hồ ly cái tên là Thiết Hồ Ly. Hắn cảm thấy cái tên này ngon lành hơn rất nhiều so với cái tên buồn cười kia của mẫu thân.
Đến tận bây giờ, mẫu thân cũng không cho quan gia chiếm tiện nghi của mình, trong nhà có thêm một nhân khẩu thì đương nhiên là tốn thêm một phần tiền nuôi, Vương Nhu Hoa chẳng quan tâm con hồ ly mang về bao nhiêu tiền bạc dầu muối, mà thứ nàng để ý chính là vầng hào quang hoàng gia đang bao phủ trên người nó.
Cô nhi quả mẫu nếu như không có một chỗ dựa nhỏ thì sống làm sao trong cái thành Đông Kinh này đây?
Thiết Tâm Nguyên phát hiện mẫu thân có năng khiếu kinh doanh vô cùng tốt, Thất ca thang bính điếm hiện nay không chỉ bán thang bính mà còn bán thêm vài loại thức ăn khác nữa. Tuy chút thức ăn đó chẳng tốn bao tiền nhưng đáng giá nhất là thịt xá xíu.
Bây giờ phàm là người có chút tiền, khi vào Thất ca thang bính điếm ai cũng đều gọi một bát thang bính, thêm vài món ăn, một đĩa thịt xá xíu nhỏ, chầm chậm thưởng thức.
Còn người có địa vị thân phận như Dương Hoài Ngọc thì tự mang theo một bầu rượu, tự rót tự uống hoặc là dẫn theo vài đồng bạn ăn uống vui vẻ một chầu.
Cho nên trong tiệm thang bính lại đặt thêm vài bình quan tửu.
Cửa hàng nhỏ vừa mới ổn định thì nàng đã tất bật chuẩn bị mở thêm một cửa hàng cho Thiết gia nữa rồi, cứ đà này thì chẳng mấy chốc cửa tiệm thang bính số một Đại Tống sẽ xuất hiện trong mắt người dân Đông Kinh rồi.
Nháy mắt Tiết Đoan Ngọ đã đến, Hoàng đế chuẩn bị sẽ chủ trì duyệt sương quân ở Kim Minh Trì.
Thiết Tâm Nguyên tưởng rằng đó là một tiết mục giống như là duyệt binh ở đời sau, vô cùng hào hứng muốn đi xem, nhưng khi nghe mẫu thân giải thích thì hắn mới hiểu. Thay vì nói rằng kiểm duyệt sương quân thì không bằng nói là ông ta sẽ xét duyệt tất cả hoa khôi trong cái thành Đông Kinh này cho rồi.
Nhân vật chính của cuộc thi đương nhiên là sương quân, nhưng càng nổi bật hơn chính là tiết mục buổi tối sẽ được những thanh lâu lớn nhất khắp kinh thành cùng nhau tổ chức. Nghe đồn khoa khôi hành thủ khắp Đông Kinh chính là được chọn từ cuộc thi này.
Dù sao thì nhìn mẫu thân kích động sửa soạn quần áo, Thiết Tâm Nguyên biết mình sẽ có thể tham gia một cuộc biểu diễn nghệ thuật lớn nhất Đại Tống. Riêng chỉ nìn thấy mẫu thân má phấn môi son như vậy thì hắn biết rằng mình có lẽ sẽ chịu chung số phận như vậy. Người ta có câu: Rồng rắn trộn lẫn chả biết đâu mà lần chính là như vậy.
- Mẹ, con không muốn đi!
- Đi chứ, sao lại không đi? Mẹ đã sửa soạn kỹ càng cả rồi, Nguyên nhi thay áo hoa vào nhất định sẽ lấn át bọn con nít thò lò mũi xanh kia!
Thiết Tâm Nguyên cố gắng xoay trở không cho mẫu thân cố gắng biến mình thành bộ dáng Nhị Lang Thần, lại năn nỉ:
- Con không muốn đi, con muốn chơi với hồ ly hà!
- Phải đi! Bích du xa mẹ cũng đã mướn rồi kìa, ngày mai toàn bộ dân ở Đông Kinh đều tập trung ở Kim Minh Trì, con sao lại không đi được?