[Dịch] Ngân Hồ
Lời nói của Thiết Tâm Nguyên quá phũ!
Dương Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn lão binh, sau đó cúi xuống gặm tiếp cục xí quách. Chỉ cần nghe tiếng răng rắc do răng cắn vào cục xương cũng đủ hiểu lòng gã không hề thoải mái.
Tổ tông có danh hiệu Dương Vô Địch, tung hoành vô địch khắp hai châu Yến Đại, thế nhưng con cháu càng ngày càng xuống dốc.
Lòng Dương Hoài Ngọc nhói đau khi nghĩ đến thái độ người nhà lúc mình từ bỏ tước vị. Mình không muốn chuyển tước vị cho đệ đệ cũng chẳng sao, nhưng điều làm gã không thể chấp nhận là thái độ vội vàng của mẫu thân. Trời vừa sáng đã vội phái quản gia Chức Phương đến Thanh Lại Tư của Binh bộ để làm thủ tục sửa đổi sắc phong giáo úy của mình, dường như bà đã sớm có ý đó.
Có điều, do mình nói ra thì mọi người sẽ thoải mái hơn đôi chút.
Dương Hoài Ngọc bỏ bát cơm xuống, khẽ hoạt động hai tay của mình, chuẩn bị chẻ củi tiếp. Ngưu gia gia nói rất đúng, cũng vì ban đầu mình sợ cực khổ nên căn cơ mới không vững. Giờ đã quá khó để hoàn thiện, nhưng khó không có nghĩa là không thể.
Nếu gia đình đã từ bỏ, vậy thì mình sẽ dựa vào chính nỗ lực của bản thân để kiếm công danh.
Lúc Dương Hoài Ngọc cầm rìu lên, không hiểu tại sao, khuôn mặt ai cũng cảm thấy xinh đẹp của Tô Mi đã trở nên phai nhạt rất nhiều.
Lúc lưỡi rìu chặt vào củi phát ra âm thanh đanh gọn, lão binh què chân đang húp canh thịt chợt quay đầu thì phát hiện Dương Hoài Ngọc lại bắt đầu chẻ củi. Lão quẳng luôn bát canh, hét lớn:
- Công đốn củi trăm ngày, lực liên miên không dứt. Lực trước còn chưa tận, lực sau không thể sinh!
Dường như Dương Hoài Ngọc không nghe thấy gì, vẫn bổ củi đều đặn. Hình như gã không biết mệt là gì, mới có thời gian một nén nhang mà bên cạnh hắn đã chất đầy củi đã chẻ gọn.
Đến tận khi bên cạnh không còn củi để bổ, gã mới ngừng lại, cởi áo ngoài rồi nhảy vào trong nước ấm áp nhắm mắt lại, dường như đã ngủ thiếp đi.
Thiết Tâm Nguyên đang tắm cùng Tiểu Xảo Nhi nên sớm chứng kiến tất cả, hắn vỗ vỗ cánh tay Tiểu Xảo Nhi nói:
- Sau này ngươi cũng phải làm được như thế, nếu không thì bảo vệ chúng ta thế nào được.
Tiểu Xảo Nhi ngó Dương Hoài Ngọc nói:
- Ta chắc chắn sẽ mạnh hơn y!
- Khoác lác, ngươi nhìn ba lão quỷ kia xem, gã Dương Đại Lang vừa mới bất ngờ tăng tiến, cả ba lão đã khẩn trương như thế nào rồi.
Tiểu Xảo Nhi khinh thường nói:
- Võ công chúng ta có giỏi thế nào cũng cóc thèm tòng quân. Ta mà có công phu như vậy, chẳng bằng ở nhà chiếu cố đám đệ muội còn hơn.
Thiết Tâm Nguyên nghiêng đầu nhìn nhóm Tiểu Phúc Nhi đang nằm gục trong bồn tắm như chó chết, cười khổ nói:
- Tụi nó có cần ngươi chiếu cố không hả?
Tiểu Xảo Nhi cười lạnh lùng nói:
- Hiện tại người thân của ta ở nơi này cả. Chỉ cần bảo vệ tốt bọn họ, còn lại ta không quan tâm.
- Không ổn, con người cần phải có lý tưởng mới được.
- Chẳng thà chúng ta đi làm cường đạo, ta đi cướp, ngươi ở sau tính kế, chẳng mấy chốc tất cả đệ đệ cũng sẽ có vợ, còn các muội muội sẽ có đồ cưới hậu hĩnh.
- Ta không muốn nói chuyện với cường đạo…
Sau khi mặt trời xuống núi, ba lão quỷ cũng không cho bất cứ ai ngâm nước, nói là dương khí đã hết, ngâm tiếp sẽ bị âm khí của mặt trăng xâm nhập cơ thể.
Thiết Tâm Nguyên vẫn thắc mắc, ánh sáng mặt trăng đến từ mặt trời, hai cái khác chó gì nhau chứ? Thế nhưng nhìn bộ dạng tức giận của ba lão quỷ, hắn vẫn ngoan ngoãn leo ra khỏi bồn tắm.
Xem ra Dương Hoài Ngọc không có ý định về nhà, gã tìm một gian phòng nát tươm, sau khi vào kê một tấm phản trúc xuống, rải thêm lớp nệm mỏng rồi vùi đầu ngủ.
Ba lão quỷ vẫn ngồi trên cái bàn vỡ uống trà, chẳng biết uống tới lúc nào mới xong. Hồ ly tới, đồng nghĩa với việc mẫu thân đã giận điên lên rồi.
Thiết Tâm Nguyên gói sách trên lưng, tạm biệt đám Tiểu Xảo Nhi, sau đó trở về nhà.
Hồ ly chạy rất nhanh, dường như giục Thiết Tâm Nguyên nhanh hơn chút nữa. Thiết Tâm Nguyên cũng không muốn về nhà lắm nên uể oải qua tiệm bánh nướng nhà Ngưu Tam lấy một cái. Mẫu thân thích ăn bánh nướng khô nhất, nên ngày nào Thiết Tâm Nguyên cũng mang về cho bà một cái.
- Có mùi cỏ, hôm nay con chui vào bụi cỏ nào vậy?
Mẫu thân lôi Thiết Tâm Nguyên lại, ngửi cẩn thận mùi hương trên người hắn. Nhìn con trai hôm nay sạch sẽ bất thường, bà hơi nghi ngờ.
- Không đâu, sau khi gia tướng nhà Dương Đại Lang dạy võ nghệ cho bọn con, còn lấy dược thảo đun nước cho bọn con tắm. Đây là mùi dược thảo, không phải mùi cỏ xanh. Con nghe nói một năm tắm dược thảo một lần thì quanh năm muỗi cũng không lại gần người.
- Tốt thế sao?
Vương Nhu Hoa nhìn đống ngải cứu đang đốt trong phòng, há miệng nói:
- Ngày mai mang một ít về, mẹ thử xem sao, mùi lá ngải cứu quá khó ngửi.
Thiết Tâm Nguyên gật đầu, rồi dọn thức ăn trong lò mẫu thân đã làm xong, đoạnnói:
- Sau này mẫu thân không cần phần cơm cho hài nhi, mấy ngày tới hài nhi phải gặm xương với Dương Đại Lang. Con nghe gia tướng nói, như vậy mới có thân hình vạm vỡ.
Vương Nhu Hoa cũng gật đầu qua loa, rồi tiếp tục ăn cơm. Điều này không giống tính cách của mẫu thân. Đúng ra thì cả ngày hôm nay mình lang thang bên ngoài không về nhà, nhất định mẫu thân sẽ nổi cáu. Nhưng giờ bà chỉ nói hai câu qua quýt rồi lại tiếp tục ăn cơm, quả thật không giống ngày thường.
Đột nhiên Thiết Tâm Nguyên nhìn thấy đôi hài dưới quần vải của mẫu thân. Từ trước tới giờ, mẫu thân chưa từng đi đôi hài hoa lệ như thế, tại sao hôm nay lại đi?
Đúng là có vấn đề nha!
Hắn liền dời mắt sang những món trang sức mà nàng dang đeo. Quả nhiên là vậy nha, hôm nay trên đầu nàng cắm hai cây trâm nhỏ, một là cây trâm ngọc khổng tước ngậm châu, một cây nữa là trâm bạc đúc hình sừng trâu nha. Hai cây trâm này được chạm trổ hoa văn rất đẹp, còn cây trâm bằng đồng mà mẫu thân thường đeo lại chẳng thấy đâu nữa.
Tuy trên mặt chẳng có son phấn, mẫu thân chỉ để mặt mộc nhưng ăn vận chẳng kém chút nào nha. Mấy năm qua cuộc sống tuy có hơi kham khổ một chút nhưng dấu vết thời gian chẳng để lại bao nhiêu dấu tích trên gương mặt của nàng.
Nhìn dáng dấp mẫu thân thì hôm nay chắc chắn là đã có đón một vị khách quan trọng rồi.
Đối với mẫu thân, Thiết Tâm Nguyên căn bản là không nghi ngờ nàng sinh ra cái cảm tình gì với một người đàn ông khác. Cho dù là có thì Thiết Tâm Nguyên cũng không cho nó là chuyện lớn vì dù sao người cha Thiết A Thất của hắn đã mất hơn sáu năm rồi. Nếu cần thì cái biển trinh tiết đang treo ở cửa kia Thiết Tâm Nguyên sẽ đem nó chẻ củi mà chẳng hề do dự.
Còn một khả năng còn lại, đó chính là mẫu thân ăn vận đẹp đẽ như vậy chính là đi gặp bà ngoại của hắn rồi.
Mấy ngày nay Thiết Tâm Nguyên đã nghiên cứu Vương gia rất cẩn thận, thấy tương lai cả nhà bọn họ chả tốt chút nào. Thiết Tâm Nguyên chỉ là nghĩ mãi mà chẳng tỏ, chính là hoàng đế Triệu Trinh đã nghĩ rằng sẽ cho mẹ mình một cái vị trí chính thức, nhưng lại e ngại chuyện gì đó. Còn lão con trưởng Vương gia lại ý kiến với Hoàng đế là phải triệt tiêu phần thưởng của mẹ vào tiết Cửu Nguyệt nữa, còn nói là không hợp với lễ pháp chó má gì đó.
Có một tên gia chủ ngu ngốc như vậy, Thiết Tâm Nguyên cảm thấy nên tránh bọn họ càng xa càng tốt.
Thiết Tâm Nguyên cũng chẳng định hỏi mẫu thân. Nàng là một người chẳng giấu được chuyện gì, sớm muộn cũng tự nói mới mình chuyện gì đã xảy ra mà thôi.
Sự thật đã chứng minh dự liệu về tính nhẫn nại của mẹ hắn vượt xa xo với tính toan của gã.
- Hôm nay dì con đã tới đây.
- Dì? Nàng tới làm chi? Vào quán sao?
- Không có, là ở trước am ni cô. Nàng phái nha hoàn tới gọi mẹ.
Thiết Tâm Nguyên cười đáp:
- Sau này mẹ không thích gặp họ thì đừng gặp. Chẳng lẽ trong cửa hàng nhà mình không gặp người được sao?
Vương Nhu Hoa thấy nhi tử có hơi tức giận, liền vội vàng giải thích:
- Không phải, dì của con người không khỏe, đang dưỡng bệnh trong am ni cô.
Thiết Tâm Nguyên kéo tay của mẫu thân đáp:
- Mẹ à, những chuyện này mẹ không cần nghĩ tới suy nghĩ của con đâu. Mẹ đi đâu thì con đi đó, nhất định là như vậy. Bất quá chúng ta không về Vương gia thì cũng chẳng có gì là không thể cả. Chúng ta sống cũng đã rất sung sướng rồi, chẳng cần dựa vào ai đâu.
Vương Nhu Hoa bỗng nhiên ôm lấy Thiết Tâm Nguyên khóc lớn:
- Có người đồn bậy nói rằng mẹ bỏ trốn với cha con, còn nói là luật Đại Tống nếu bỏ trốn thì chỉ được làm thiếp thôi nữa…
Thiết Tâm Nguyên bật dậy ngay lập tức, dạo này hắn một mực nghiên cứu pháp luật của Đại Tống nên biết thế nào, cũng rõ mục đích bọn họ đến gặp mẫu thân là để nói gì.
Bọn họ chỉ muốn gắn chết danh phận mẫu thân là thiếp, như vậy thì nàng chẳng có quyền lợi gì cả, bao gồm cả quyền giữ con.
Thiết Tâm Nguyên bỗng nhiên bật cười, vội giúp mẫu thân lau nước mắt rồi nói:
- Có người muốn Thất Ca thang bính điếm của chúng ta sao? Vậy phải qua ải gia phả Thiết gia mới được.
- À mẹ, làm sao vị a di đó lại biết được chuyện này?
- Dì con kể là nghe người hầu trong nha môn của trượng phu nàng nói.
Thiết Tâm Nguyên cười đáp:
- Mè à, mẹ đừng nên nghe sấm tưởng mưa nữa, đó đều là chuyện không thật! Hài nhi đảm bảo là chẳng có chuyện gì đâu. Cũng chẳng có ai dám quấy rầy cuộc sống yên ổn của mẹ con mình, nhất định chính là như thế. Con chưa bao giờ nói dối đâu!
Lời của nhi tử khiến cho Vương Nhu Hoa cảm thấy rất an ủi, sau đó nghe nhi tử kể những chuyện lý thú lúc luyện võ hôm nàng nàng cũng đã mỉm cười thay vì khóc, còn lên tiếng mắng con trai luyện võ mà còn nghịch ngợm nữa.
Nàng cũng không thấy bóng ma đang núp sau dáng vẻ kia của con mình. Nếu nàng chú ý một chút thì sẽ phát hiện ra sâu trong ánh mắt của con nàng đang bắn ra trận trận hàn quang rét lạnh.
Theo như kiến nghị của Thiết Tâm Nguyên, để không sinh ra biến cố gì thì Vương Nhu Hoa sẽ sửa lại gia chủ thành Thiết Hồ Ly. Mẫu thân cũng tự biết nàng kết hôn với Thiết A Thất là không được pháp luật bảo vệ, cho nên chỉ có thể ký thác hi vọng vào Thiết Hồ Ly mà thôi.
Dưới sự hướng dẫn của lính canh, Thiết Tâm Nguyên lần đầu tiến vào quan nha của Đại Tống.
Huyện nha tọa lạc ngay bên cạnh Phủ Khai Phong nhưng cũng chẳng hề mất đi vẻ uy phong vốn có. Tám nha dịch cầm Thiêu Hỏa Côn đứng hai bên công đường hô to uy vũ, chẳng biết là bên trong đang xử cái án gì. Nhưng tiếng khóc la, tiếng cầu xin tha thứ nối liền một tràng khiến cho hồ ly đang hoảng sợ, lại càng vùi đầu sâu vào ngực của mẫu thân, chẳng dám ngóc dậy chút nào.
Thiết Tâm Nguyên lại xoa xoa cái mũi ươn ướt của nó cười đáp:
- Hồ ly à, chúng ta hôm nay chúng ta tới đây, xem kẻ nào gan lớn dám hốt nhà chúng ta đấy. Ngươi nhát gan như vậy chẳng giống một vị tướng quân tí nào cả!