[Dịch] Ngân Hồ

Chương 5 : Yến tử hàm nê - Trúc tân gia*


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

(Yến tử hàm nê - Trúc tân gia: Chim én ngậm bùn - xây nhà trúc). Nếu muốn tìm vài thứ để che mưa tránh gió trong thành Đông Kinh, thật khó như lên trời! Nơi đây, bất cứ thứ gì cũng là vật có chủ! Cho dù nửa nhánh cây khô có vô tình rơi ra ngoài tường, chỉ cần Vương Nhu Hoa ra khỏi viện nhặt lấy thì lập tức sẽ có người đến ngăn lại. Giằng lấy nhánh cây trong tay nàng một cách tàn nhẫn, sau còn lừ mắt nhìn rồi mới chịu bỏ đi. Thứ gì cũng phải quy ra tiền! Vương Nhu Hoa rảo quanh phố xá một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không công mà lui. Nàng chỉ muốn tìm một công việc, dù may vá hay giặt thuê cũng không được. Ngần ngừ mãi, nàng mới chịu mua hai cái bánh lót dạ. Hôm qua, lúc mua hai cái bánh hấp chỉ tốn hai văn tiền, hôm nay lại phải mất ba đồng mới có thể nhận được hai cái bánh trên tay tiểu nhị. Tuy sẵn tiền nhưng không thể tiêu hoang. Hừng đông, khi Vương Nhu Hoa tỉnh giấc thì việc đầu tiền là nhét một đồng tiền vào vào lỗ nhỏ, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nhét luôn tiểu hồ ly vào chung, xong xuôi mới ra phố tìm kế sinh nhai. Những lúc đi ngang qua những người trong thành, Vương Nhu Hoa bước như chạy. Nàng chưa từng thấy cảnh con người bị xem như gia súc: Bị vạch miệng xem răng để kiểm tra tuổi, sau đó mới mua. Có rất thiều thiếu nữ trưởng thành mặc sa mỏng, chỉ đứng trong lều để mấy mụ tú bà mặt trát đầy son phấn hay những lão già béo phệ tùy ý chọn lựa. Trước đây rất lâu, Vương Nhu Hoa biết rằng ở Đại Tống thì quan gia sẽ truy cứu tội buôn người. Nhưng dường như nơi này chẳng thấy một mống quan sai nào. Nhớ lại chuyện đêm qua mình chỉ ngồi trong góc tường một lúc mà suýt bị chém đầu, trong tận đáy lòng Vương Nhu Hoa chợt thấy khinh thường đám người mặc áo quan sai ấy. Đi ngang qua một hiệu bán quan tài, Vương Nhu Hoa không nén nổi, nước mắt bèn chảy xuôi xuống. Thi thể Thất ca còn chưa tìm được, bất kể thế nào mình cũng không để chàng trở thành cô hồn dã quỷ. Sau khi ra khỏi cửa điếm, trong lòng Vương Nhu Hoàng đã có thêm một chồng vải sô trắngvà một bình hoa đã cắm sẵn một đóa hoa vải cũng màu trắng, coi như giữ đạo hiếu cho Thất ca! Về phần áo tang, khi trở về tường thành thì may từ từ cũng được. Trên đầu Thiết Tâm Nguyên đã chụp sẵn một cái mũ hiếu, nó do mẫu thân may vội khi còn trong điếm. Nàng muốn Thất ca biết, dù chàng đã chết nhưng vẫn có người đang tưởng niệm. Vải trắng là loại thượng hạng, giá cả tất nhiên không tiện nghi. Lúc Vương Nhu Hoa móc ba mươi văn tiền mua những món này thì mặt không nhíu - mày không cau một mảy, ngay cả trả giá cũng không. Điều này đã khiến sự hài lòng của Thiết Tâm Nguyên với mẫu thân đã được nâng lên một tầm cao mới. Thật lòng mà nói, Thiết Tâm Nguyên chả xem sự xoa hoa ở Đông Kinh ra gì, duy chỉ có một điều đáng khen là: Kiến trúc cổ kính. Nó khác xa bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ đến một trời một vực. Có thể vì khi Trương Trạch Đoan vẽ bức tranh này đã cố ý gạt bớt những chiếc lều rách, đám khất cái hèn hạ và lẫn những thứ vất đi chăng?! Hôm qua, Hoàng đế đi tuần nên phải trải đất vàng lên những con đường gồ ghề đầy ổ gà ổ voi, vì thế mà hôm nay vẫn còn thấy được trên phố vẫn còn vài chỗ vàng lốm đốm. Có điều, đất vàng còn sót chẳng là bao. Lúc Thiết Tâm Nguyên thấy một lão hán đang quét đường thì mới hiểu vì sao đất vàng lại ít như vậy. Thành Đông Kinh có rất nhiều người, món nào cũng trở nên quý giá. Trong mắt họ không có thứ vô dụng. Từ đầu đến cuối con phố, không có món ăn nào hấp dẫn được Thiết Tâm Nguyên. Những bầy ruồi bay dầy đặc rồi bâu đầy các quầy hàng khiến Thiết Tâm Nguyên cắt luôn ý định cai sữa. Ngoại trừ sữa mẹ, hắn cảm thấy, nếu mình nuốt thức ăn bên ngoài vào thì sao sống nổi, trừ phi đến ngày mình cưới lão bà về hiếu kính mẫu thân! Sau khi mua vài thanh sắt và một ít lương thực, Vương Nhu Hoa lại mua thêm một miếng quế hoa cao nhỏ rồi cẩn thận bọc vào khăn tay. Nàng chuẩn bị về nhà sẽ nhai nát để mớm cho con trai mình... Vương Nhu Hoa trước ngực địu con trai, trong tay cầm mấy thanh sắt, trên lưng lại vác một túi lương thực nhỏ, còn bốn cây tre được nàng cắp nách mà âu lo chạy vội về nhà. Nàng luôn lo lắng về món tiền bản thân đã cất giấu. Trở lại chân tường Hoàng thành, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Ngoại trừ những người đi lại quanh phạm vi mười thước, dưới chân hoàng thành không có một bóng ma, ngay cả chó hoang cũng chẳng thấy, thứ gì cũng không có! Ấy mà lại có rất nhiều thị vệ võ trang tận răng đang đứng trên tường thành, thậm chí có rất nhiều bộ cung nỏ lớn đang gác lăm lăm trên giá. Nhà ở góc tường. Chưa nói tới người khác, ngay cả khi Vương Nhu Hoa về nhà mình mà lòng vẫn còn sợ run. Mũi tên trên nỏ to cỡ quả trứng gà, lóe lên ánh sáng sắc lạnh dưới ánh nắng phản chiếu. Thoạt nhìn đã biết chúng là lợi khí giết người. Căng thẳng, nơm nớp đến góc tường. Dường như những thị vệ đó biết mình nên chỉ chăm chú quan sát mà không đụng đến cung nỏ. Sau khi về góc tường, Vương Nhu Hoa mới xác định từ nay về sau nó mới chính thức thuộc về mẹ con mình. Tiểu hồ ly bộ dạng tủi thân, bám lên lỗ khóa cửa không ngừng kêu rin rít. Chỉ có điều, Vương Nhu Hoa chỉ thoáng liếc nó rồi bế con trai vào bồn tắm. Bẻ một miếng bánh đặt ở miệng lỗ. Về phần nước, bên trong có. Lúc này, mặt trời đã mọc. Tiết tháng năm, khi mặt trời đã thoát khỏi sự trói buộc của mây đen thì chẳng còn ngại ngần gì nữa mà thỏa sức tỏa ra nhiệt lượng của mình. Chỉ chốc lát, hơi nước trong thành Đông Kinh đã bốc lên ngùn ngụt. Ai cũng uể oải, toàn thân giống như đang ở trong lồng hấp. Hoàng Thành nằm ở địa thế cao, xem như khô thoáng. Gió thổi từ Tướng Quốc Tự sang mang theo dư âm của tiếng chuông buổi sáng, đó là các hòa thượng đang cầu siêu cho vong hồn những người đã chết, hy vọng tiếng chuông vang xa này có thể đưa họ về miền cực lạc. Vương Nhu Hoa quỳ trên mặt đất, thành kính chắp tay trước ngực. Nàng chân thành cầu nguyện cho Thất ca, mong kiếp sau chàng không khổ cực như vậy nữa. Rồi nàng lại cầu cho Nguyên nhi lớn lên bình an, không bệnh không đau. Gậy tre một đầu cắm xuống đất, một đầu móc vào tấm vải dầu làm thành một cái lều đơn giản, đây chính là chỗ ở của mẹ con nàng. Vương Nhu Hoa rất hài lòng với hoàn cảnh này. Cũng bởi vì hôm qua nàng thấy những người bị bán như nô lệ, nên nàng cảm thấy cuộc sống bây giờ của mình ít ra cũng không tồi. Nếu như có thể tìm được tộc nhân thì càng tốt hơn nữa, dù sao Lục công học vấn cao, nhất định có thể dạy cho Nguyên nhi… Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày. Mỗi ngày Vương Nhu Hoa lại mang về một ít vật liệu xây dựng, cho nên từ một cái lều đơn sơ bây giờ chỗ ở của nàng đã có nóc nhà, hai vách tường hai bên cũng đang dần dần hình thành. Đây là do Vương Nhu Hoa tìm được đống rơm rạ và bùn đất tốt về trét lên. Nếu không thì nàng cũng không thế xây một gian phòng giữa trời như vậy, một gian phòng có thể giúp mẹ con nàng sống qua mùa đông rét mướt. Thành Đông Kinh mùa hè thì nóng bức vô cùng, mùa đông lại băng tuyết đầy trời. Bởi vì ở cạnh hoàng thành nên không có một thợ xây nào dám đến giúp đỡ Thiết gia xây dựng phòng ốc. Vương Nhu Hoa biết điều này, bất quá nàng càng coi trọng an toàn của mình và con hơn. Dù gì cả hai mẹ con nàng cũng không có cha và tộc nhân che chở, sống sót giữa Đại Tống to lớn này rất khó khăn. Trong thành nhiều nhất vẫn là người chết, thuyền bè trên sông vận chuyển xác chết ra ngoài nối liền không dứt. Nghe nói trong thành đã xuất hiện bệnh dịch rồi… Người chết thì hết, người sống lại phải chờ thu sang đông đến, chỉ có qua hết mùa đông giá rét, ông trời mới ngừng thu người, những người còn lại mới có thể an toàn sống tiếp. Người có tiền khi thấy hồng thủy lui đi liền lục tục rời khỏi Đông Kinh. Bọn họ biết rõ bệnh dịch hơn người nghèo khó. Vương Nhu Hoa cắn răng chịu đựng. Trước khi xây nhà xong, nàng cũng không vội tìm kiếm tung tích tộc nhân của mình. Bất quá nàng cũng đã bỏ ra năm trăm văn tiền, đổi hộ tịch của mình và con trai từ vùng lân cận Đông Kinh thành ngay trong chân hoàng thành. Kể từ đó thì mẹ con nàng chính thức trở thành người kinh thành rồi. Lúc đó nàng cũng có thể nhận được một phần tiền, củi và lương thực trợ cấp lúc đông đến. Tuy hằng năm chỉ có ba mươi văn tiền nhưng mẹ con nàng có thể ở cả đời trong thành Đông Kinh. Năm trăm văn tiền không phí chút nào! Thật ra thì Vương Nhu Hoa còn tính toán xa hơn, nàng muốn cho con mình đi học chữ. Trường học ở trong thành chính là trường học tốt nhất Đại Tống, việc này không thể nghi ngờ. Hết thảy mọi chuyện đều tốt, chỉ có một phiền toái duy nhất chính là Nguyên nhi không chịu ăn cơm. Trừ sữa mẹ ra nó không chịu ăn gì khác, bất kể là quế hoa cao thơm phức hay là cháo gạo rang vàng óng. Điều này khiến nàng rất lo lắng, nếu không chịu ăn cơm thì Nguyên nhi làm sao trở thành một nam tử hán được chứ? May mà Nguyên nhi cực kì hiểu chuyện, mỗi ngày nó chỉ cần ăn no thì không khóc không quấy phá gì. Có một lần nó ngã đập trán xuống đất nhưng cũng chỉ mếu máo, vươn tay đòi mình ẵm. Đây cũng xem như trời cao có mắt, thương tình nó không có phụ thân che chở nên để cho nó sớm tinh khôn… - Nguyên nhi, không được cho hồ ly ăn quế hoa cao! Mắt thấy nhi tử sắp đút một cái quế hoa cao cho hồ ly, Vương Nhu Hoa vội vàng đi tới muốn giật lại nhưng đã muộn, nàng chỉ giựt được miếng cao khi nó đã nằm trong miệng cáo. Vương Nhu Hoa thở dài, lại nhét cái bánh vào miệng con hồ ly đang kêu to đầy uất ức dưới chân. Thiết Tâm Nguyên lại vừa vọc tay vào thùng nước, Vương Nhu Hoa lập tức kéo tay hắn ra ngoài. Đứa nhỏ này thích nhất là vọc nước, có nhiều lúc nó còn làm lật thùng nước, cho dù ngã xuống cũng cười sắng sặc. Bây giờ nó đã có thể bò, thậm chí còn có thể vịn vài thứ để đứng lên. Vương Nhu Hoa nhìn nước trong thùng bị bùn đất làm dơ, lại nhớ tới con mình hình như chưa bao giờ vọc phải nước nóng. Nhiều lúc nàng muốn dạy cho nó một bài học nho nhỏ, cố ý để chậu nước hơi nóng một bên, chuẩn bị đợi con mình mò lên sẽ nhỏ vài giọt nước lên tay nó cho nó chừa tật hư thích vọc nước. Ai ngờ đứa nhỏ này thấy hơi nước nóng bốc lên liền không đụng tới, cho dù nàng để thùng nước nóng trước mặt nó nó cũng không thèm sờ vào một chút. Vương Nhu Hoa chợt nhìn con mình, nói: - Con ơi, chẳng lẽ ý con muốn nói nước này không sạch? Thiết Tâm Nguyên chỉ cười hề hề, giơ hai bàn tay ước nhẹp chà chà lên mặt mẹ mình, đầu thì úp vào bộ ngực nàng đùa giỡn.