[Dịch] Ngân Hồ

Chương 51 : Chuyện xưa như gió thoảng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Không biết vì sao, khi nghe mẫu thân nói đến chuyện di di kết hôn thì Thiết Tâm Nguyên lại nhớ đến người cha tráng kiện, cao to, người cha không thể sống sót trong cơn hồng thủy của mình. Hạ Tủng nói, mẫu thân cả đời không thể có trượng phu, cũng không thể có hài tử… Dường như thằng cha này nói đúng rồi… Bản thân vừa ra đời thì đã gặp phải trận đại hồng thủy. Cha vốn không phải chết bởi hồng thủy nhưng lại chết vì mình và mẫu thân… Con trai của mẫu thân thật ra cũng đã chết, chẳng qua vừa lúc mình đến kịp… Thiết Tâm Nguyên chợt rùng mình một trận, sau đó bèn ôm chặt lấy cánh tay của mẫu thân. Vương Nhu Hoa mẫu tử liên tâm, tự nhiên có thể cảm thấy con trai đang sợ hãi, nhưng cảm giác này khiến cho nàng hơi sung sướng. Từ nhỏ đến lớn, con trai rất ít khi xuất hiện cái cảm giác sợ hãi như thế này, cho nên nàng liền ghì chặt con vào lòng mà nói: - Vương Ngọc mặc dù lợi hại nhưng còn chưa phải là đối thủ của mẹ. - Tại sao? Thiết Tâm Nguyên sửng sốt một lúc rồi hỏi. - Oa ha ha… Tại sao hả? Mặc dù Vương Ngọc kia kiêu ngạo ngang ngược, coi trời bằng vung nhưng thật ra gan rất nhỏ. Con có biết mẹ làm thế nào để trả mối thù vụ nàng ta dám đoạt gấm Tứ Xuyên của mẹ hay không? Thiết Tâm Nguyên phối hợp lắc đầu. - Một con Trúc Diệp Thanh nho nhỏ mà thôi! Mẹ bắt được nó trong rừng trúc, sau đó giấu vào trong thất gấm Tứ Xuyên màu vàng nhạt… - Di di sợ làm sao hả mẹ? - Nó tè ra quần… Ông ngoại của con giận quá, bởi vì lúc nó tè ra quần là khi ra mắt vương phi của Bộc vương gia… Thiết Tâm Nguyên ‘xúc động’ đến xám mặt, hắn có thể tượng tượng lại đầy đủ cảnh ấy. Khi bà ngoại nhìn Bộc vương phi, dốc toàn lực ra hiệu và khích lệ khuê nữ của mình, một thiếu nữ trên mặt đang tươi cười rạng rỡ đang cầm một xấp gấm Tứ Xuyên màu vàng nhạt, khiêm tốn thỉnh giáo Bộc vương phi phải may làm sao mới thành một bộ trang phục mà vương phi thích nhất, thì cũng là lúc một con rắn nhỏ màu xanh biếc đáng yêu đang từ từ ngóc đầu lên từ xấp gấm … - Mẹ, thế người làm sao thoát khi ông ngoại điều tra? Chuyện này tất nhiên là không nhỏ, e rằng không ai dám bỏ qua cho hung thủ! Vương Nhu Hoa cười khanh khách, đáp: - Ông ngoại con biết chuyện này do tỷ muội trong nhà làm, nhưng không thể xác định là ai mà thôi, cho nên đã nghĩ ra một kế để dò la. Thiết Tâm Nguyên cau mày, đoạn hỏi tiếp: - Nếu như ông ngoại biết mẹ dám bắt rắn thì chả giấu diếm được nữa đâu! Vương Nhu Hoa vươn tay véo mũi con trai rồi nói: - Tiểu tử, ai mà biết hả? Vi nương chính là người nhát gan nhất trong các tỷ muội đấy! Khi còn bé đã bị rắn dọa một lần vỡ mật sắp chết. Sau này, cứ nhìn thấy con nào trơn trơn bóng bóng là ngất xỉu nha! - Gạt người! Mẹ dám bắt rắn mà! - Tất nhiên, còn là đích thân bắt đấy! Ai nói một người sợ thứ gì là phải sợ cả đời hả? - Tính của mẹ tương đối ngoan cố, cứ sợ thứ gì thì lại càng muốn đối mặt cho bằng được. Thật ra, cảm giác sợ hãi chẳng những khiến mẹ phải khẩn trương, cũng khiến cho mẹ có chút việc để làm khi nhàm chán trong hậu viện. - Cho nên mẹ bèn bắt nòng nọc để rèn luyện. Nó cũng là con vật trơn trơn bóng bóng nha! Sau đó là bắt ếch, xén tóc, dùng đũa bắt rết... cuối cùng là một con rắn nhỏ. - Oa ha ha… Cả nhà không ai biết rằng, khi đến biệt viện ở ngoại thành, trò mẹ thích nhất là chơi với mấy con rắn nhỏ đấy! - Cơ mà con trai à, con rắn lớn nhất mẹ từng thấy chính là con đại xà mà mẹ gặp lúc hai mẹ con mình trôi trong nước. Nó dài hơn năm xích, lần đó vi nương sợ thật ấy! Thiết Tâm Nguyên nhìn vào mắt mẫu thân, vậy mà lại phát hiện chúng ánh lên vẻ bướng bỉnh, tinh nghịch và ranh mãnh của một thiếu nữ. - Ông ngoại con khẳng định là có người hãm hại Vương Ngọc, vấn đề chắc chắn xuất phát từ đoạn gấm Tứ Xuyên màu vàng nhạt kia. Cho nên, ông bèn giấu bặt tin tức, tập họp tất cả tỷ muội trong nhà rồi cho chọn gấm thêm một lần nữa. Ông hy vọng có thể tìm được một vài manh mối từ xấp gấm Tứ Xuyên kia. - Con trai à, con đoán thử xem mẹ đây đã làm thế nào? Thiết Tâm Nguyên thộn ra, đáp lại: - Người chọn màu xanh ngọc. Điều duy nhất khiến hài nhi khó hiểu là, vì sao trong rương đồ cưới của người chỉ còn nửa thất gấm Tứ Xuyên màu xanh ngọc đây? - Là đoạt lại từ trong tay di di của con! Ai cũng biết mẹ đây đã từng tranh đoạn gấm màu vàng nhạt với di di, nếu lúc đó vi nương không thực sự tranh với nó thêm lần nữa, ông ngoại con ắt sẽ phát hiện được ít nhiều. Khác thường chính là không hợp lý, ông ngoại con rất thông minh! Thiết Tâm Nguyên lập đưa đưa ngón cái khen ngợi mẫu thân cơ trí. Vương Nhu Hoa cũng liền hoàn lễ, còn nói nhặng lên: “Quá khen, quá khen!” các kiểu. Sau khi phát hiện ra cảnh mẹ hát con khen hay quá xấu hổ, Vương Nhu Hoa lại nắm tay con trai rồi thấp giọng: - Con à, mẹ nói cho con nghe một bí mật nữa. Đừng bao giờ tin chuyện phụ nữ không sống nổi nếu thiếu đàn ông! Trên cõi đời này, có rất nhiều bà cô miệng cứ thơn thớt câu đó, nhưng cuối cùng lại sống rất sung sướng đấy! - Có chịu đả kích thêm lần nữa, chuyện này với phụ nữ thì cũng chả thấm tháp gì. Sau khi khóc một trận, mọi chuyện đều thoảng qua như gió! Thiết Tâm Nguyên đồng ý sâu sắc từ tận đáy lòng. Những lời thế này chỉ có mẫu thân nói với con trai mà thôi, còn với nữ nhân khác thì không được. Các nàng trước sau cũng nói là đàn ông thì nên nhường cho phụ nữ nhiều hơn một chút, nếu một nam nhân mà khi dễ phụ nữ thì không đáng mặt đàn ông… Các nàng đã tập thành thói quen đưa đàn ông lên một vị trí quan trọng, phải được nam nhân che chở thì mới thỏa mãn, sau đó điên cuồng vòi vĩnh các thứ tốt từ ‘vị trí quan trọng’ ấy. Cuối cùng, đàn ông há chẳng phải giống như trâu ngựa, mặc cho các nàng sai khiến hay sao?! Thủy Châu Nhi chính là một đứa ngốc như thế. Sau khi vỗ ngực bồm bộp, ý nói sẽ bảo vệ các tỷ tỷ thì bèn xung phong nhận việc cầm lấy ống đồng, đi thổi lửa. Kết quả là khuôn mặt lem luốc, còn bị sặc khói đến chảy nước mắt, vô cùng chật vật. Chưa kể sau khi lửa cháy mạnh liền bị mấy tỷ tỷ quẳng sang một bên, bơ luôn. Nó thấy mấy tỷ tỷ bu quanh đống lửa nướng đậu mà ủy khuất trong lòng. Tiểu Xảo Nhi thấy thế liền hét lên một tiếng, mấy đứa con gái mới ngoan ngoãn lùi ra nhường cho Thủy Châu Nhi một chỗ. Lúc Tiểu Xảo Nhi đang nhồm nhoàm nhai đậu thì Thiết Tâm Nguyên tới, thấy thế nó liền nhích ra cho Thiết Tâm Nguyên chen vào gần đống lửa. Thiết Tâm Nguyên nhìn đống hạt đậu trong tay chúng, hỏi nhỏ: - Chưa ăn hả? Tiểu Xảo Nhi lắc đầu, nói: - Đồ ăn thì vẫn còn, nhưng sương sắp giăng xuống rồi, nếu còn không tìm được chỗ ở thì đông về có chút gian nan. - Trung nhân đang tìm nhà rồi, chắc khoảng vài ngày nữa là sẽ có kết quả. Ta vốn muốn mua một căn nhà gần khu nhà hoang nhưng khó quá, nhà thì rất nhiều nhưng chẳng ai chịu bán. Tiểu Xảo Nhi gật gật đầu, nói: - Vậy thì cứ từ từ mà kiếm thôi, năm trước chẳng phải cũng sống đó sao? Năm nay cuộc sống có ăn có uống, như thế đã tốt hơn nhiều rồi. - Đúng rồi, lần trước ngươi bảo Đồ Phu Bang sắp khai chiến với chủ nhân của cao lâu, ngươi nghĩ ai sẽ thắng? - Bộc vương sẽ thắng! - Bộc vương? - Đúng vậy, ta đoán chủ nhân của cao lâu này chính là Bộc vương gia, người khác tuyệt không đủ sức bỏ ra một khoản lớn như vậy. - Ngươi nói Bộc vương gia có khả năng thò tay sâu vào trong hoàng cung sao? Y cũng chỉ là một vương gia mà thôi, sao có đủ năng lượng làm chuyện đó? - Vốn ta cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy sự chuẩn bị của y ta lại nghĩ khác. Hơn nữa, tính khả thi cũng rất lớn. Nếu không hắn cũng chẳng làm một cách phô trương rầm rộ như vậy đâu. - Ta đoán, thành Đông Kinh cũng không đơn giản đâu. Đồ Phu Bang dám làm vậy hẳn phải có người phía sau xách động, chỉ muốn dò xét Bộc vương gia mà thôi. - Vậy chúng ta làm sao đây? Chẳng phải ngươi nói chuẩn bị dò xét mọi chuyện một chút hả? Sao chưa có động tĩnh gì? - Ta chuẩn bị xong rồi, bất quá chuyện của Bộc vương gia không liên quan đến chúng ta. Điều chúng ta cần làm bây giờ là luyện thành thân bản lĩnh, sau đó mới phát triển. - Đợi khi Đồ Phu Bang và Bộc vương gia khai chiến, lúc đó chúng ta sẽ quyết định có nên ra tay hay không. Dù sao, bài tẩy của chúng ta cũng không mạnh lắm. Tiểu Xảo Nhi nhét mấy hạt đậu đã nướng xong vào tay Thiết Tâm Nguyên, hỏi: - Vậy giúp ai? - Đồ Phu Bang, lợi ích của chúng ta liên quan đến Đồ Phu Bang. - Không phải ngươi bảo một khi cao lâu được xây xong thì giá đất của tiệm ngươi sẽ tăng cao sao? Ngươi hẳn phải ủng hộ cao lâu mới đúng chứ? Thiết Tâm Nguyên cười khổ, nói: - Người ta chẳng những muốn ăn thịt mà còn không muốn chừa nước cho dân đen như chúng ta húp. Chưa kể ta cảm thấy, mục đích của Bộc vương gia khi xây cao lâu này không chỉ đơn giản vậy đâu. Lấy thân phận của y, len vào hết toàn bộ việc làm ăn ở Đại Tống là chuyện dễ dàng, thậm chí nếu muốn thì y còn có thể thâu tóm hết nữa kìa. - Việc xây cao lâu này có thể nói là một trong những lựa chọn tệ nhất, dù sao làm vậy cũng phải đương đầu với rất nhiều sự bất bình. Tiểu Xảo Nhi cười: - Quan tâm y làm đếch gì, ta chỉ quan tâm đến ngươi thôi. Dù ngươi muốn làm gì ta cũng giúp ngươi. Thiết Tâm Nguyên tức giận nhìn Tiểu Xảo Nhi, nói: - Nếu như không phải muốn giúp ngươi thì ta làm nhiều chuyện thế để chi vậy? Tiểu Xảo Nhi cười ha ha: - Ta thích nhất là thấy bộ mặt vô sỉ này của ngươi. - Ta cũng vậy! Thiết Tâm Nguyên liếc nhìn xung quanh một chút, không biết sao không thấy tên Dương Hoài Ngọc suốt ngày ôm đao đi vòng vòng và ba lão binh. Tiểu Xảo Nhi cười: - Gã về nhà rồi, nghe bảo lão tổ tông Dương gia sắp tổ chức đại thọ chín mươi tuổi. Gã về chuẩn bị làm con hiền cháu thảo. Thiết Tâm Nguyên cũng cười, nói: - Thằng này vẫn còn biết suy nghĩ. Mặc dù cả Dương gia cũng không quá coi trọng gã nhưng gã vẫn không muốn bỏ đạo hiếu. Nhìn bộ dạng của ấy có lẽ gã thật sự muốn tranh đoạt Võ trạng nguyên. Tiểu Xảo Nhi hít một hơi sâu, nói: - Gã chuẩn bị kĩ lắm! Sau tết nguyên đán thì hội võ sẽ bắt đầu, gã nhất định sẽ tham gia. - Chỉ mong gã thực hiện được ý nguyện. Thiết Tâm Nguyên nhạt giọng trả lời một câu rồi cùng Tiểu Xảo Nhi bàn bạc chuyện ăn ở cho mọi người qua mùa đông. Cao lâu của Bộc vương gia gần hoàn thiện nhìn càng oai phong, nhưng dù ai cũng thấy rõ sự sốt ruột của quản sự chịu trách nhiệm xây dựng. Lúc y chuẩn bị tìm trưởng nhóm thợ xây hỏi chuyện thì mới phát hiện người này chợt biến mất, công trường trừ vài nhân công không biết gì thì một thợ thủ công cũng không thấy. Lúc Thiết Tâm Nguyên đi ngang qua cao lâu, định đến tiệm mì nhà mình thì thấy xung quanh công trường bu đầy người, còn có mấy bộ khoái đang khiêng một cái cáng cứu thương đắp vải trắng từ trong cao lâu đi ra. Nghe nói là tổng quản sự của cao lầu treo cổ tự sát.