[Dịch] Ngân Hồ
Thiết Tâm Nguyên không biết sau khi Lạc Thủy tỉnh lại thì thế nào, có điều mẫu thân rất cao hứng, bởi vì Lạc Thủy để lại rất nhiều tiền.
Tiền nhiều đến mức khiến ả hai ni cô đã dùng thủ pháp quỷ dị cứu sống Lạc Thủy phải vô cùng ghen tị. Một ả còn nói chuyện với mẫu thân bằng giọng chua hơn cả dấm, bèn bị mẫu thân xáng cho một bạt tai.
Không chờ ả khóc rống lên kể lể với mình, Lạc Thủy liền xáng luôn một tát nữa vào má bên kia của ả. Sau đó, hai ả ni cô lại cười hì hì, kẹp hai tay Lạc Thủy rời khỏi thang bính điếm.
Thiết Tâm Nguyên đứng sau của sổ nhìn ra tòa cao lâu cách đó không xa mà mặt như đưa đám, chợt nhớ đến từng câu từng chữ trong ‘Dạ Túc Sơn Tự’ của Lý Bạch:
Lầu cao trăm thước chốn non cao
Như thể với tay hái được sao .
Khe khẽ chuyện trò không lớn tiếng
Sợ làm kinh động cõi Thiên Tào !
(Nguồn: sưu tầm).
Thiết Tâm Nguyên có thể thề với trời, bản thân tuyệt đối không hề định giúp Lạc Thủy, càng không hề định giúp di di nhà mình đối phó mẫu thân.
Chẳng qua, trên thế giới này đích thực có những tên khốn vô cùng yêu nghiệt, họ có thể nhìn thấy ánh mặt trời dưới địa ngục. Hơn nữa, còn có năng lực bám lấy ánh mặt trời mà trèo lên đến thiên đường.
Chuyện có biến hóa mới, Thiết Tâm Nguyên tự hiểu mình không có cách nào để ngăn cản Lạc Thủy đổi tòa cao lâu sắp sập kia thành nơi sởn tóc gáy nhất thành Đông Kinh, chỉ có thể đến xem heo mập của mình.
Chỉ có dạy dỗ mấy con heo mập này cho tốt thì mới còn cơ hội lật bàn.
Chẳng qua vẫn còn khó khăn, làm sao để biến những con heo ú nu này thành những chiến sĩ dũng mãnh thì phải làm ít chuyện nữa.
Lão Lương, người này cười chỉ thấy răng không thấy mắt. Y vốn không biết mới vừa rồi, một kẻ quái thai đã suy nghĩ ra cách biến thần thái của y thành một ý tưởng tuyệt hảo. Một khi ý tưởng này trở thành hiện thực, đám quyền quý ở Đông Kinh sẽ chạy mất như xua vịt.
Bất kể đám người Đồ Phu Bang kinh tởm tòa lầu cao này thế nào thì cũng không đủ khả năng ngăn cản tất cả những người tò mò đang bùng nổ khắp Đông Kinh.
- Lương thúc, Lạc Thủy công tử vừa ở tiệm con họa lại một bản vẽ đó. Tòa lầu này thật đẹp mắt nha, còn oai phong nữa!
Thiết Tâm Nguyên giống như một đứa trẻ bình thường, đang kiêu hãnh khoe khoang kiến thức với người lớn trong nhà.
Lão Lương cười càng sung sướng hơn, chà sát đôi bàn tay thô ráp vào nhau, đoạn cười nói:
- Lầu oai cái gì? Chẳng phải sắp sụp rồi sao? Có đẹp hơn nữa thì có ích gì?
- Không phải, Lương thúc! Lạc Thủy tiên sinh nói cái lầu đó bị vẹo trái lại còn tốt hơn. Chỉ cần điều chỉnh lại trọng tâm cho nghiêng qua đây, y nói rằng hiện giờ vẫn chưa có oai lắm đâu, phải chuẩn bị cho nó oai thêm chút nữa đó! Cứ như vậy, thành Đông Kinh chúng ta sẽ có thêm một tòa lầu cao trước nay chưa từng thấy, nghe đâu còn đặt tên là Nguy Lâu nữa!
Nghe Thiết Tâm Nguyên nói vậy, nụ cười của lão Lương dần dần biến mất. Lão ngồi thụp xuống, đưa mắt nhìn Thiết Tâm Nguyên mà hỏi:
- Nguyên ca nhi, mày nói thật hả?
Thiết Tâm Nguyên gật đầu lia lịa, đáp liền miệng:
- Thật, thật! Vừa nãy Lạc Thủy tiên sinh vô cùng cao hứng, cử chỉ tựa người điên. Sau khi được người ta cứu sống thì đã cho mẹ con rất nhiều tiền, còn nói ở một cái quán nhỏ như vậy mà lại nghĩ ra một ý tưởng to đến thế thì quả thực chính là một món quà trời ban cho y đấy!
Lão Lương đứng dậy vuốt đầu Thiết Tâm Nguyên, lại nhìn sang thang bính điếm mà nói:
- Nguyên ca nhi xem heo tiếp đi, lão hán sang quán nhà mày xem đến tột cùng là y cứu kiểu gì.
Mắt thấy lão Lương đi quan quán nhà mình, Thiết Tâm Nguyên bèn thở dài một tiếng. Sức mạnh bản thân không đủ nên mới phải mượn lực của người khác. Đây không phải kế hoạch lâu dài của mình. Nếu như bản thân vô cùng hùng mạnh thì mới đủ khả năng đấu với kẻ địch một phen.
Một đứa trẻ trải qua cuộc sống mà ngày nào cũng u ám như vậy, có trời mới biết sau này mình có bị biến thành tự kỷ hay không? Ám ảnh thời thơ ấu, đây chả phải là chuyện không có lửa mà có khói nha!
Lão Lương không có ở đây, tất nhiên là có thể đến xem trấn bang chi bảo của Đồ Phu Bang rồi.
Đối với đồ tể thì không có thứ gì quý báu bằng một con heo nặng cả ngàn cân. Trong trại có một nơi thông gió tốt nhất, chiếu sáng tốt nhất, sạch sẽ nhất nhưng chỉ dùng để nuôi một con heo.
Sau khi nhìn thấy, da mặt Thiết Tâm Nguyên dúm dó một lúc thật lâu. Hắn chưa từng gặp một con heo nào khủng đến thế, một con heo béo kinh hoàng ,đến nỗi phải cần lấy dây cột hết thịt trên mặt vào hai tai thì mới có thể thấy được đôi mắt của nó.
Lúc Thiết Tâm Nguyên đến, nó thấy trong tay ‘thằng người’ kia không có thức ăn thì bèn lười biếng đứng lên, chỉ khụt khịt mấy tiếng rồi nằm ngửa xuống giang tứ chi ra phơi nắng tiếp.
Thiết Tâm Nguyên nhặt một cục đất nhỏ, ném vào cái bụng phì lũ của con heo, nhưng nó chỉ lắc lắc bụng mấy cái mà vẫn không thèm đếm xỉa lấy một mảy.
Thiết Tâm Nguyên tìm một cục đá lớn rồi lại ném vào bụng nó. Lúc này, con heo vua kia mới rống lên một tiếng ‘Éc…’ rồi mới nặng nhọc lê mông đứng dậy.
Nó giận dữ nhìn Thiết Tâm Nguyên đang đứng cách trại heo vài bước.
Sau khi đứng dậy, con heo này đã cao xấp xỉ Thiết Tâm Nguyên. Đối diện với một ngọn núi thịt như thế, Thiết Tâm Nguyên suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không dám manh động vươn tay ra vuốt ve nó.
Có điều, con heo vua này dường như lại khá hứng thú với hắn, chiếc mũi khổng lồ nhô ra từ trong cặp má phệ nung núc thịt, thở khì khì rồi lại khụt khịt như đang đòi ăn.
Thiết Tâm Nguyên lấy ra một vốc phấn nấm, để trong lòng bàn tay rồi canh đúng quy luật hít thở của con heo vua, cẩn thận nhích tới bên cạnh chiếc mũi đỏ hồng của nó.
Chỉ hít thở một hơi, phấn nấm trong tay của Thiết Tâm Nguyên đã hoàn toàn hết sạch. Sau khi làm xong chuyện này, hắn liền rời khỏi trại heo mà không hề do dự.
Hắn không thể xác định, một con heo khủng đến thế mà nổi điên thì sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Trên đường về, hắn gặp lão Lương đang buồn bực, không thèm chào hỏi Thiết Tâm Nguyên mà bước vội về chuồng heo. Trong lúc nằm gục trong tiệm, Thiết Tâm Nguyên rõ ràng thấy lão Lương chỉ bảo một thủ hạ trông chừng heo sau đó vội vã rời đi.
Thiết Tâm Nguyên đốt một cây nhang, sau đó vểnh tai lắng nghe động tĩnh đối diện. Cây nhang mới cháy được một nửa đã nghe chuồng heo đối diện truyền đến một tiếng rống như sấm rền.
Lúc này, Thiết Tâm Nguyên mới yên tâm trở về tiệm, vừa đến đã nghe mẹ hắn tức giận mắng:
- Sao cái lão Lương kia không coi đống heo của lão cho đàng hoàng nhỉ? Cứ để nó la hét như vậy, ồn chết đi được!
Ông chủ tiệm vải không có gì làm, luôn thích đến Thiết gia uống trà mở miệng khinh thường nói:
- Heo chỉ cần cho ăn no thì ngoan ngay. Nhất định là họ lười biếng, không chịu cho chúng ăn đúng bữa rồi.
- Theo ta thấy, lão Lương bỏ việc chạy đến đây hỏi chuyện của Lạc Thủy, chỉ bấy nhiêu đã đủ nói lên lão không phải một quản sự tốt. Mỗi lần đụng chuyện lão đều chạy trước tiên, chuyện nên làm thì không làm, cứ chạy khắp nơi đánh rắm. Nếu là ta hả, ta đã sớm cạch mặt cái chuồng heo của lão rồi. Các ngươi nghe bọn heo la ầm ỹ kìa, nghĩ xem bọn chúng đói đến cỡ nào? Nếu rớt cân thì lỗ lớn rồi.
Thiết Tâm Nguyên cũng không rảnh nghe mấy câu chém gió này. Hắn chỉ tò mò hai bà thím trong tiệm đang chỉnh lại bức tường phía bắc, không biết để làm gì.
- Mẹ, có ai đến nhà mình đề tự hả?
Vương Nhu Hoa nghe con mình hỏi, liền cười híp mắt, nói:
- Lạc Thủy tiên sinh chuẩn bị đem bản vẽ cao lầu đến khắc trong nhà ta, nói chỗ chúng ta là nơi đất tốt người tài.
- À còn nữa, y bảo sẽ giúp chúng ta thuyết phục chủ cao lâu không thu mua tiệm nhà mình. Y nói sau này cao lâu xây xong, quán mình nên bổ sung thêm vài món nữa, chứ mấy món hoa hòe bên ngoài không ngon, còn không bằng mấy món ăn đơn giản của quán mình.
- Cuối cùng Lạc Thủy tiên sinh còn nói gì ấy nhỉ? À, phong nhã hòa quyện với dân dã thì mới tương đắc.
Thiết Tâm Nguyên thấy mẹ mình cao hứng, đương nhiên cũng không muốn nói về âm mưu của Bộc vương gia để phá hư cảm xúc, chỉ cười góp vui. Sau đó, hai mẹ con để lại cửa tiệm cho hai bà thím trông coi, còn bản thân thì dọc theo Hoàng Thành Nhai, đi xuyên qua con đường cái của Tây Thủy Môn trở về nhà.
- Hồ ly đâu rồi, hôm nay không đi cùng con sao?
Trên đường, Vương Nhu Hoa nhìn thấy một con chó, theo bản năng nhớ đến hồ ly.
Thiết Tâm Nguyên sửng sốt, nói:
- Hôm nay con đi học không thấy hồ ly đâu, còn tưởng nó đi theo mẹ đến quán chứ!?
Vương Nhu Hoa lắc đầu, sau đó cả hai vội vàng trở về nhà xem có phải hồ ly ở đó hay không. Sống cùng nhau nhiều năm như vậy, dù là Vương Nhu Hoa hay Thiết Tâm Nguyên đều không xem hồ ly như thú vật mà là một thành viên trong gia đình rồi.
Lúc về đến nhà, hai mẹ con kêu vài tiếng mà không thấy hồ ly chạy ra liền trở nên khá lo lắng. Trời sắp tối, hồ ly chưa bao giờ trời tối mà không về nhà.
Đúng lúc hai mẹ con lúng túng không biết làm sao thì trên tường thành truyền đến vài tiếng ho khan, Thiết Tâm Nguyên vội ngẩng đầu liên thì nhất thời nổi giận.
Chỉ thấy hồ ly bị một sợi dây lưng màu hồng phấn treo ngược trên tường thành. Nó nghe thấy Thiết Tâm Nguyên và Vương Nhu Hoa gọi, đang cố gắng giãy dụa kịch liệt, bất quá cả người bị dây lưng cột thành đòn bánh tét, cố sức thế nào cũng không thoát ra được.
Vương Nhu Hoa hướng về phía thị vệ trên tường thành, thi lễ nói:
- Lưu đại ca, hồ ly nhà ta có mạo phạm ngài thì cho ta xin lỗi, kính xin ngài thả nó xuống, Thiết Vương thị sẽ mang theo con đến tận cửa bồi tội.
Chỉ thấy thị vệ đầu tường khoát khoát tay, nói:
- Thiết muội tử, hồ ly nhà ngươi cũng không phải bị ta treo lên. Nó là tướng quân, chúng ta còn chưa có lá gan đó. Ngươi chờ một chút, chính chủ lập tức sẽ đến ngay.
Hồ ly bị treo ngược quá cao, dù Thiết Tâm Nguyên trèo lên nóc nhà cũng với không tới. Hắnkhông thể làm gì khác dành cùng mẹ lo lắng đứng chờ.
Từ đầu, Thiết Tâm Nguyên đã biết chuyện này không phải là do đám thị vệ làm. Thứ nhất, hồ ly quan hệ rất tốt với bọn họ. Thứ hai, có uy danh của hoàng đế, trong nội cung không có bao nhiêu người dám làm nhục hồ ly.
Bất quá, cũng vì vậy nên hắn biết, hồ ly hoặc nhà mình đã đắc tội đến một nhân vật không đơn giản.
Hồ ly hình như đã bị treo quá lâu nên kêu to ô ô, mong Thiết Tâm Nguyên nhanh chóng cứu nó ra.
Thấy bộ dạng của hồ ly, Vương Nhu Hoa không khỏi khóc lên, còn Thiết Tâm Nguyên thì cắn môi lạnh lùng nhìn lên hoàng thành, chờ chính chủ đến.
Không bao lâu, cung nữ mắt to đã thò đầu lên, tức giận nhìn Thiết Tâm Nguyên.
- Tại sao ngươi lại treo hồ ly lên? Nó chỉ là một con thú thôi, sao lại so đo với nó?
Tiểu cô nương mắt to kia cả giận nói:
- Ta đương nhiên biết điều đó, nhưng sao ngươi không hỏi xem hôm nay nó đã làm gì?
Thiết Tâm Nguyên liếc thấy hồ ly im im, trong lòng liền cảm thấy có chút không hay. Hắn lại hỏi cung nữ:
- Nó đã làm gì?
Một tiểu cô nương có thể lấy ra Thất Khiếu Linh Lung huân hương cầu chắc chắn không thể là một cung nữ được. Thiết Tâm Nguyên đã sớm đoán qua thân phận của nàng.
(Huân hương cầu: quả cầu bằng sắt, dùng để đốt vật thơm bên trong, tỏa ra khói thơm.)
- Nó mang một con chuột mập đến tặng cho phụ hoàng ta! Còn là đang lúc người đang dùng bữa nữa!
Vương Nhu Hoa ngồi bệt xuống đất, nàng cảm thấy không còn cách nào cứu hồ ly nữa, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống…