[Dịch] Trí Tuệ Đại Tống (Đại Tống Đích Trí Tuệ)

Chương 54 : Vụ mua bán tử vong


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Vân Tranh thấy mọi người tranh cãi mãi không có kết quả, liền lên tiếng: - Gia gia, cháu có cách này giúp trại ta bình an, đó là chúng ta phải mau chóng chi viện Đậu Sa quan. - Đậu Sa quan đã bị công phá ba ngày trước rồi, chúng ta giờ mới đi cứu viện không phải quá muộn sao? Thương lão nhìn Vân Tranh tỏ vẻ không hiểu: - Chưa muộn đâu ạ, đến sớm chúng ta bị sơn dân giết hết, không tới thì Vĩnh Hưng quân tới sẽ lấy cớ đánh dẹp loạn dân, giờ là vừa vặn, chỉ cần bắt lấy mấy tên sơn dân tham lam còn chưa chịu đi, đến khi đó Vĩnh Hưng quân tới là chúng ta lập đại công, bọn họ tới nơi không có loạn quân tác chiến, lấy gì để báo quân công lên trên? Thế nên chúng ta phải giúp họ lấy thi thể, chỉ cần là thi thể của sơn dân là chúng ta cướp lấy, gia gia, phải nhanh mới được... Vân Tranh đứng lên thúc giục: - Đi cướp thi thể? Thương lão và mấy lão nhân khác đều hồ đồ, bọn họ còn đang tính có nên trốn sâu vào trong rừng tạm lánh không, trước kia trong trại cũng đã có lần làm như vậy: - Vâng ạ, nếu như bắt thêm được mấy kẻ còn sống thì quá tốt, bây giờ lưu dân đã sắp chạy hết rồi, chúng ta tới đó không nguy hiểm gì. Lúc này trong Đậu Sa quan thế nào cũng có mấy cỗ thi thể, dù sao bọn chúng tác chiến với quan binh, quan binh vô dụng tới mấy dựa vào ưu thế vũ khí cũng giết được vài trăm lưu dân, chúng ta phải nhanh, ra tay trước người khác mới có công. Thương lão đầu óc có chậm tới mấy cũng hiểu ra rồi, đạo tặc như lược thưa, quan binh như lược bí, với bách tính mà nói, quan binh còn đáng sợ hơn cả loạn dân, vỗ đùi nói: - Lập công hay không không cần, chỉ cần Vĩnh Hưng quân không tới trại ta kiếm chuyện là tốt rồi, Vân Đại, trận này cháu dẫn đầu, gia gia áp trận, hán tử đều là người trong trại, không những dũng mãnh còn đáng tin, hoàn toàn khác với đám quan binh vô dụng.. Cả trại chỉ có hai con trâu, nhà tộc trưởng một con, nhà Vân Tranh một con, lắp lên hai cái xe lớn, cùng tám mươi tráng hán cung tên đầy đủ, dao sắc sẵn sàng xuống núi, số người còn lại phòng thủ Tiên Nhân động đủ ứng phó với 1000 lưu dân. Chưa đầy nửa canh giờ quân chi viện của Đậu Sa trại đã tới dưới thành quan, cảnh tượng trước mắt khiến ai nấy rợn người, thành quan hùng vĩ khắp nơi là thi thể nằm ngổn ngang, phía dưới thi thể lưu dân từng tầng từng lớp, số ít bị trúng tên, đa phần bị gạch đá gỗ súc từ trên thành ném xuống đè chết. Không có nhiều thời gian mà thương cảm, nếu bình thường Vân Tranh nghĩ có lẽ mình đã nôn thốc nôn tháo rồi, có khi còn mấy ngày liền không dám ăn thịt, nhưng hiện giờ tình hình khẩn cấp, cố gắng kiềm nén dạ dày nhộn nhạo, liên tục ra lệnh: - Đem thi thể lên xe trâu vận chuyển tới sườn núi, làm bộ bọn chúng muốn đánh lên nùi, cái gì? Còn không biết bày, vậy cứ ném chúng ở đó là được, tên nào chưa chết hẳn thì mang lên núi đâm cho chúng chảy máu ra, rưới máu khắp nơi, biến nó thành chiến trường... Hai cái xe trâu phát huy hết công suất đi đi lại lại vận chuyển xác người, bốn xung quanh ngoại trừ người Đậu Sa trại không thấy ai hết. Sắp xếp công việc đâu vào đó rồi Vân Tranh mới dẫn mấy hán tử chầm chậm đẩy cổng thành khép hờ ra, thảm cảnh bên trong làm dạ dày Vân Tranh không chịu nổi, nôn thốc nôn tháo tại chỗ, mùi máu tanh sộc ra khiến người ta không thở nổi, xác chết khắp mọi nơi, không ít thi thể nữ nhân trần truồng nằm trên phố. Vân Tranh cảm thấy có hơi lạnh truyền từ chân lên đầu, vì sinh tồn cũng được, vì tiền tài cũng được, giết người còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng hành vi táng tận lương tâm này là vì cái gì, là con người với nhau, sao nỡ làm như thế. Nếu trên đời có trời, sao ông lại để thảm cảnh này diễn ra? Hai mắt Vân Tranh trống rỗng vô hồn, tới khi có người đột nhiên gào lên chạy qua bên cạnh lại, là Cẩu Tử, hi vọng La Lan không làm sao, Vân Tranh vịn vào tường hai mắt đỏ kè chỉ mấy tên còn đang thừa cơ hôi của, hét lớn: - Nhĩ thúc, giết, giết hết bọn chúng đi. Thương Nhĩ thân hình hùng tráng cầm đao chẻ củi lớn xông tới trước tiên, theo sau là hơn ba mươi đại hán, là lực lượng tinh nhuệ nhất trong trại, đều bị cảnh tượng trước mắt vừa chân kinh, vừa phẫn nộ, lập tức xông lên, tiếng hét thảm vang lên liên tiếp, có tên la lớn: - Đừng, đừng giết, ta đầu hàng! Vân Tranh không để ý tới những tiếng la hét bên kia, y lấy một miếng vải trên mặt đất, che lên cỗ thi thể của một phụ nhân, y nhận ra nàng, đó là thê tử của chủ quán trà gần cổng thành, khi đi qua y hay tạt vào uống, lôi trà nhà nàng rất ngon, lại còn thoải mái, ai muốn học cách pha trà, nàng đều dạy, Vân Tranh pha thử, vẫn không ngon như nàng pha, bây giờ muốn uống cũng không được nữa rồi, thi thể trượng phu nàng đang nằm gục trên bếp nấu trà... - Vân Đại, bắt được mười mấy tên, bọn chúng nói đều là người trong thành. Vì Vân Tranh ở đây, Thương Nhĩ không dám đi xa chỉ bắt người trên con phố này: Vân Tranh sững sờ: - Người trong thành? Các ngươi không phải sơn dân à? - Không phải, chúng tôi là dân trong thành, chúng tôi có thể chứng minh. Đám người kia gật đầu, nhao nhao nói: Vân Tranh đi tới trước mặt lũ súc sinh kia, lạnh lùng hỏi: - Biết viết chữ không? - Không biết. Đám người đó không hiểu vì sao Vân Tranh lại hỏi vậy, nối tiếp nhau lắc đầu: - Tốt, không biết viết chữ là tốt. Vân Tranh nghiến răng nói: - Nhĩ thúc, cắt lưỡi bọn chúng đi, chúng chính là nội ứng dẫn lưu dân vào thành. - Không, chúng tôi không phải nội ứng... Á... Có kẻ giải thích, có kẻ định trống trả, nhưng đều không ích gì, thợ săn trong trại thấy quen máu tươi, lột da xẻ thịt thú càng điêu luyện, lấy dao nhọn ở cổ tay ra, bóp họng bọn chúng, đợi khi chúng há mồm thở thì cho dao vào mồm xoay một vòng, lôi nguyên cái lưỡi ra... Vân Tranh từng bước đi về phía trước, đối diện với những đứa bé ôm thi thể cha mẹ khóc hết nước mắt kia, đối diện những thi thể nữ nhân bị lăng nhục kia, Vân Tranh thấy dù mình có làm gì cũng là thay trời hành đạo, lưu dân có lẽ đánh phá cướp bóc ở đây, nhưng những kẻ giở trò đốn mạt nhất là đám người thừa lúc cháy nhà hôi của này. Lần đầu tiên trong đời, Vân Tranh thấy mất lòng tin vào con người. Ánh mắt Vân Tranh từ thất thần dần dần chuyển sang tóe lửa, nhìn chằm chằm về phía huyện nha cùng trạch viện Tiêu gia ở bên cạnh, chúng là kẻ gây nên thảm họa này. Nhà huyện lệnh đang bốc khói, Vân Tranh đứng trước cổng nhìn một lúc mới đẩy cửa bước vào, thi thể của Lâm huyện lệnh treo lủng lẳng trên cổng, nhìn ông ta ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, có lẽ là tự treo cổ rồi, lưỡi thè ra rất dài, mặt mày nanh ác, cảm giác ông ta chẳng có gì hối hận, hành vi này chỉ để phát tiết ủy khuất và phẫn nộ ngập lòng. Không biết ông ta ủy khuất cái gì chứ, người ủy khuất là những phụ nhân ngoài kia, những người bỗng dưng tai họa tan nhà nát cửa, Vân Tranh thấy ông ta chết cả trăm lần cũng chưa hết tội. Thôi đi, người chết rồi không tính toán nữa, nể mặt ông ta để lại cho mình hai rương bút ký, Vân Tranh sai đám Thương Nhĩ hạ thi thể ông ta xuống. Chết cũng không biết cách chết, thư sinh đúng là thứ vô dụng nhất trên đời, chết ở nhà, quan binh nói là ngươi bảo vệ nhà mà hoặc bị ép chết, nếu chết ở nha môn thì ý nghĩa khác hẳn, sẽ được cái danh cương liệt, ít nhất Lam Lam còn được triều đình ân thưởng. Tiếp tục đi vào bên trong, những nữ nhân trong nhà y phục vẫn còn nguyên vẹn, khóe miệng có máu đen chảy ra, là uống thuốc độc mà chết, trong nội trạch cũng không có dấu vết lục lọi phá phách quá mức, có lẽ đám loạn dân kia còn chút sợ hãi với quan viên. Không thấy Lam Lam đâu, Vân Tranh dấy lên một tia hi vọng, đám người này do Tiêu chủ bạ giật dây, biết đâu nàng may mắn thoát được, chẳng phải Tiêu Vô Căn rất thích nàng sao, chỉ là hi vọng này rất nhỏ nhoi, cuối cùng khi tới một gian phòng nhỏ ở hậu hoa viên, Vân Tranh phát hiện ra thi thể của Lam Lam. Đôi mắt to trong veo kia vẫn mở, nhưng đã không còn chút sinh khí nào nữa, con dao vương máu rơi trên mặt đất y phục bên ngoài của nàng bị xé nát, song nội y vẫn còn nguyên, không bị cưỡng gian.