[Dịch] Trí Tuệ Đại Tống (Đại Tống Đích Trí Tuệ)
Lão đạo cầm lấy đĩnh bạc cắn rắc một cái, xoa răng gật gù, nói với tiểu đạo sĩ đứng bên cạnh: - Người này rất phóng khoáng, không uổng chúng ta chạy năm trăm dặm tới nơi này. Tiểu đạo sĩ mặt hớn hở thò tay ra định sờ thử đĩnh bạc, nhưng bị lão đạo đánh một cái vào đầu: - Cứ để ở đây đã, mới chỉ là tiền đặt trước thôi, tài chủ này rộng rãi, nên lão đạo muốn quẻ này 50 quan.
Không ngờ Vân Tranh thoải mái lấy ra giao tử đưa cho lão đạo: - Đây là 50 quan, chỉ cần tiên trưởng tính số linh nghiệm, về sau còn có trăm quan nữa dâng tặng.
Lão đạo sĩ và tiểu đạo sĩ mắt biến thành đĩnh bạc hết, nắm tay Vân Tranh cười ha hả: - Hôm nay tốt số, khai trương một cái là đủ ăn ba năm rồi.
Biết người ta nói mình là lợn vàng, Vân Tranh mặt vẫn không đổi sắc, đưa tay ra: - Mời tiên trưởng vào nhà.
Đám người bán nem, bán đồ gốm, bán tơ lụa nhìn Vân Tranh như nhìn kẻ ngu xuẩn nhất trên đời, lập tức có người chạy đi, đoán chừng là định nói với chủ nhân mình không hi vọng Vân Tranh sống được tới ngày thành thân nữa, đáng lẽ thấy đạo sĩ là phải tránh cho xa, ai đời tự rước họa vào nhà như thế.
Lão đạo sĩ đi vào nhà, vuốt chòm râu dê nhìn khắp nơi, tên tiểu đạo sĩ càng hiếu động phòng nào cũng thò đầu nhìn một cái, ngay cả khuê phòng của Tịch Nhục cũng nhìn, không biết nhìn thấy cái gì mà bị Tịch Nhục cầm chổi đuổi chạy chối chết, Vân Nhị tốt bụng chỉ chỗ cho nó chạy, tiểu đạo sĩ cười hỉ hả chắp tay cảm tạ, Vân Nhị cũng nghiêm trang đáp lễ.
Đôi mắt không khác gì cú vọ của lão đạo sĩ nhanh chóng phát hiện mấy vị trí ẩn nấp kín đáo của đám Thương Nhĩ, tiếp đó nghe thấy tiếng tiểu đạo sĩ hét lớn vị lọt bẫy, hỏi: - Ngươi đã biết nguy hiểm sắp tới?
Vân Tranh gật đầu: - Tiên sinh ta hôm trước vừa mới tới dạy một bài, hôm nay lại thấy tiên trưởng đeo bảo kiếm của Tiếu Lâm, nếu không hiểu thì là kẻ ngốc.
- Xem ra ngươi rất tin tưởng Tiếu Lâm.
- Ta và Tiếu Lâm tính cách không hợp nhau, nhưng bội phục con người ông ta, chỉ cần là người ông ấy giới thiệu, ta không lý do gì để hoài nghi.
Lão đạo sĩ cười ha hả: - Tiếu Lâm cũng nói với ta như vậy, hai ngươi đúng là một loại tri kỷ đặc biệt, ha ha ha, được rồi, cho ta hai lồng bánh bao hấp để cúng miếu ngũ tạng, Tiếu Lâm cứ khen bánh bao nhà ngươi suốt. Thấy Vân Tranh định gọi người đưa tiểu đồ đệ của mình lên, lão đạo sĩ kéo ống tay y, vừa đi vừa nói: - Để nó đấy, có va vấp mới sáng mắt ra, lần sau không mắc bẫy nữa.
Từ khi biết Đại thiếu gia và Lục gia tiểu thư sẽ kể thân, Tịch Nhục cực kỳ ghét đạo sĩ, trong mắt nàng tất cả những chuyện này đều do bọn họ gây ra, nhìn thấy đạo sĩ vào nhà là không thích, nhưng nàng biết bản lĩnh của Tiếu Lâm, cho nên toàn tâm toán ý chiêu đãi vị đạo trưởng trông rất giống con chuột to mặc áo người này.
Vân Nhị cầm một cái chùy gỗ lớn, nó thích mấy thứ vũ khí thế này, chỉ là không có đinh giống cái từng đánh Hàm Ngư, đứng bên hố, canh phòng không cho tiểu đạo sĩ leo lên, dám nhìn khuê phòng lão bà tương lai của nó, tội khó tha.
Bẫy rất sâu, bốn phía cũng trơn, tiểu đạo sĩ chân đạp tường bên này, tay chống tường bên kia, chân tay liên tục giao nhau leo lên, chứng tỏ võ công không hề kém, nhưng khi vừa leo tới miệng hố, liền thấy Vân Nhị cười híp mắt gian nan vác cái chùy to tổ bố đập xuống không thương tiếc, hoảng sợ buông tay, lại lần nữa rơi bịch xuống, kêu đau đớn...
Lão đạo sĩ rất hài lòng với bánh bao Vân gia, ngồi trong tiểu đình một mình ăn hết ba lồng bánh bao, Vân Tranh ngồi ở đối diện không ngừng dùng thìa gỗ múc rượu cho ông ta, lão đạo rất hào khí rượu đến là uống cạn.
- Sư đồ tiên trưởng gấp gáp đi năm trăm dặm từ Nga Mi tới tương trợ, Vân Tranh cảm kích vô cùng.
Lão đạo dừng đũa, í một tiếng: - Làm sao ngươi biết.
- Núi Nga Mi vang danh thiên hạ đã lâu, tiên trưởng cũng là người tao nhã, chỉ là lần sau đừng để mứt long nhãn dính trên vạt áo nữa.
Lão đạo cúi đầu nhìn vạt cáo của mình, cười một tràng dài: - Giỏi lắm, quả là đứa trẻ thông minh, có điều nói với lệnh đệ đừng dùng chùy đập ngón tay tiều đồ của ta được không, nó bắt đầu phát cuồng rồi.
Vân Tranh bấy giờ mới phát hiện ra Vân Nhị đang làm cái gì, vội vàng đi tới đoạt lấy chùy, ném đi thật xa, sai Hàm Ngưu lấy thang tới để tiểu đạo sĩ ra, sư đồ người ta lặn lộn đường xa tới giúp mình, làm sao có thể đối xử như thế, nhưng thằng bé kia cũng bướng, ngồi khoanh chân dưới hố không chịu ra nữa.
Vân Nhị xách một giỏi bánh bao ghé vào miệng hố, cười hì hì: - Ta mời ngươi ăn bánh bao nhân thịt, ngươi ra không được đánh ta nhé, được không? Nhận lấy này. Nói xong ném một cái xuống.
Ai dám lãng phí lương thực, tiểu đạo sĩ vội bắt lấy, đấu tranh tư tưởng một lúc ngoạm một miếng lớn, Vân Nhị cười càng tươi, chỉ cần ăn đồ Vân gia vào thì lập trường gì cũng mất.
- Bần đạo tên Hàn Lâm, sau này ngươi gọi một tiếng đạo trưởng là đủ. Hàn Lâm bày ra mặt rất gian: - Này, nghe nói Tiếu Lâm thích một lão bảo tử hả? Có phải là lưng dài chân ngắn, mông to, mặt như cái thùng không?
Ngất, làm sao lão đạo này lại hình dung như thế, chẳng lẽ trước kia khẩu vị của Tiếu Lâm tương đối đặc thù, Vân Tranh chỉ ra sân: - Sao đạo trưởng không tự nhin mà xem.
Hàn Lâm quay đầu nhìn, thấy một nữ nhân tười tủm tỉm đứng phía sau, nàng mặc bộ váy trắng, phiên dật như tiên nữ, nắng chiếu xiên xiên váy lụa thấp thoáng chân ngà, lụa tơ mỏng manh vờn tay ngọc, vai thơm mềm mại, đồi ngực trọn trịa phập phồng theo nhịp thở, dụ hoặc tới cùng cực, đạo tâm của ông ta không khỏi thoáng dao động.
- Tiểu muội ra mắt Hàn Lâm đại ca, sớm nghe Tiếu Lâm nói tới đại ca, hôm nay được gặp là may mắn của tiểu muội.
Vân Tranh liếc Hoa Nương một cái, trước kia nàng luôn gọi Tiếu Lâm là Lôi huynh, lần này gọi thẳng đạo hiệu của ông ta, không biết có chuyện gì rồi, Hoa Nương không phải nữ nhân thích hờn dỗi, xem ra lần này Tiếu Lâm bỏ đi khiến nàng rất thất vọng.
- Tiếu Lâm có hồng nhan tri kỷ thế này mà không nói với đại ca hắn một tiếng, nếu đã gặp thì lễ không thể thiếu, ở đây ta có đĩnh bạc, coi như tặng muội làm quà ra mắt. Hàm Lâm định thần lại, lấy đĩnh bạc vừa nãy lừa được của Vân Tranh ra, cực kỳ xót của đặt lên bàn.
Hoa Nương nhún eo, cánh tay đưa ra đi nửa vòng cung giống như để đặt lên eo thi lễ, nhưng tay đi qua thì đĩnh bạc biến mất không dấu vết: - Đa tạ Hàn Lâm đại ca.
Hàn Lâm thở dài, tiu nghỉu nói với Vân Tranh: - Bây giờ ta tin cô ấy là lão bảo tử rồi.
Vân Tranh hiểu ý, màn nhận tiền vừa rồi của Hoa Nương cực kỳ đẹp mắt.
Hoa Nương cười nhẹ, nàng là lão bảo tử, việc gì phải ngại người ta gọi mình như thế, ngồi xuống bên cạnh Vân Tranh, Tịch Nhục lại mang thêm hai lồng bánh bao nữa tới, lão đạo lại ăn như chết đói, nhưng mắt thì cứ liếc qua Vân Tranh và Hoa Nương, cảm giác nàng ngồi hơi gần một chút.
Vân Nhị cầm đũa lóng ngóng gắp bánh bao cho tiểu đạo sĩ, không ngừng khuyên nó ăn thêm, giống như một người chủ hiếu khách, tiểu đạo sĩ Thừa Phong có vẻ đã quên chuyện không vui trước đó, bánh tới là hết, hai đứa trông rất thân thiện.
Thực ra mấy ngày hôm nay Vân gia cơ bản chưa được lúc nào vui vẻ, toàn kẻ lạ mặt lượn qua lượn lại, ban đêm thi thoảng lại có kẻ đột nhập, tuy không vượt qua được sự cảnh giác của huynh đệ Thương Báo, nhưng gây áp lực nặng nề lên Vân gia. Hoa Nương không ngày nào không tới Vân gia một lần xem mọi người có bình an không, Vân Tranh biết nàng đã dùng tất cả mối quan hệ của mình để nghe ngóng hành tung của Trương Cát.